Betcha là gì

  -  

Chương thơm 16

Anze ngồi xuống gần kề cạnh bên, lo ngại hỏi, “Có chuyện gì bất ổn sao?”

“Mọi trang bị vẫn hết sức ổn.” Johann đưa ngón loại xoa xoa điểm thân chân mày bản thân, từ chối đáp. “Chỉ là vào mấy thời điểm như thế này, tôi lại tuyệt lưu giữ lại chút chuyện cũ.”

“Âu cũng là khoảng thời hạn xuất sắc nhằm hoài niệm.” Anze trầm giọng gật gù.Bạn vẫn xem: Betcha là gì

“Ừ.”

“Em vẫn suy nghĩ về cô ấy đề xuất không?”

“Sao…?”

“Mẹ của Herbert.” Anze bình tĩnh phân tích và lý giải cho câu hỏi bạo gan của bản thân mình, giọng nói dìu dịu không có chút ít gì ghen tuông tuông tốt khó chịu nlỗi tín đồ tê tưởng tượng. “Em đã lưu giữ cô ấy, đúng chứ?”

Johann quay qua nhìn tín đồ tê không nhiều thọ, một chút tự ti lỗi lầm nhói lên trong tim rồi lại chú ý xuống chân mình. Ông ấy nuốt nước bọt bong bóng, cổ họng bỗng nhiên chốc khô đi. Thnghỉ ngơi nhiều năm, Johann xác nhận, “Phải.”

“Cô ấy là người như thế nào?” Anze hỏi, góc nhìn vẫn ko tránh fan lũ ông kề bên. Johann ngước nhìn ông một chiếc nặng nề gọi, ông ta ngay tức khắc mỉm mỉm cười thanh thanh, “Qua đều gì em nói, Tuy chỉ cần vài lời kể rất ít thôi, tôi cũng biết được em yêu thương cô ấy tương đối nhiều.”

Johann nghe vậy, bèn bùi ngùi, “Người thứ nhất giúp tôi gọi được cảm hứng yêu thương.”

“Cô ấy thương hiệu là gì?”

“Katalin.”

“Tôi đân oán cô ấy cũng đẹp mắt nhỏng cái tên kia.” Anze nói, rồi quá bất ngờ lúc Johann rút vào bâu áo mình ra một bức ảnh cũ đưa đến ông. Ánh sáng sủa từ bỏ dây đèn Giáng Sinh yếu ớt, mà lại Anze vẫn trông rõ được một gương mặt khá tròn trĩnh phúc hậu cùng với làn tóc lâu năm sáng sủa màu sắc, cùng một niềm vui rất có thể khiến cho người khác quan sát vào Cảm Xúc êm ấm. Johann gượng gập mỉm cười, nói:

“Herbert tương tự mẹ nó lắm, đúng không?”

“Phải.” Anze nhỏ dại dịu, quan sát kỹ lại người phụ nữ trong tnóng hình. Herbert xung quanh chiều cao ra quả thật không thể vẻ bên ngoài làm sao như là cha, từ bỏ mái tóc white đến đôi mắt màu nâu lục rất nhiều thừa kế từ mẹ.

Bạn đang xem: Betcha là gì

“Cũng xuất xắc cười cợt cùng cứng đầu như cô ấy.” Johann nói thêm.

Xem thêm: Bật Xác Minh 2 Bước Gmail Để Tăng Cường Bảo Mật 2 Lớp Google

“Em cũng cứng đầu.” Anze khẽ trêu, làm tín đồ tê đề xuất nhảy cười chút đỉnh. Johann ko phàn nàn gì, chỉ tiếp:

“Đó là bức ảnh tôi mê thích tốt nhất của của ấy. Giữ nó bên mình trong cả khoảng chừng thời gian ra chiến trường cho tới khi trở về.”

Johann đầu tương đối ngửa sau đây, lưu giữ lại. “Đó là một trong những câu chuyện nhiều năm.” Ông ấy nhắm đôi mắt hít thở rồi lại msinh hoạt mắt ra. “Thật sự thì, hôn nhân gia đình giữa tôi cùng cô ấy là do sắp xếp sẵn.”

“Thật sao?”

“Bố tôi là một tín đồ bảo thủ.” Johann lãnh đạm lún vai. “Nhưng cho dù gì thì, tôi cũng yêu cô ấy thiệt lòng. Mến tự ánh nhìn thứ nhất.”

“Cô ấy trông thật sự rất dễ dàng mến.”

Johann nghe vậy tức tốc mỉm cười cợt. “Lúc đó tôi bắt đầu hai mươi lăm. Còn cô ấy vừa vào ĐH. Katalin mới đầu rất hại tôi, cô ấy bảo vị tôi ít khi nào mỉm cười. Vậy nhưng mà ở đầu cuối cô ấy lại là người sở hữu đụng vào rất nhiều cthị trấn.” Nói đến phía trên, hai bờ vai ông ấy khẽ nhảy nảy thân một giờ đồng hồ mỉm cười giòn tuy nhiên nhỏ tuổi. “Tôi dềnh dang về hơn cô ấy nhiều lắm.”

Anze ko nói gì, chỉ để ý lắng nghe. Johann kể tiếp:

“Chúng tôi quen thuộc được một năm thì chiến tranh nổ ra. Cô ấy sẽ thật sự ngóng tôi về, lại còn cố gắng sống tốt nhất. Một năm tiếp theo thì công ty chúng tôi có nhỏ.”

“Herbert…”

“Phải.” Johann đồng ý. “Tên của chính nó cũng là do cô ấy đặt. Tôi thật sự quan yếu từ chối cô ấy điều gì cả.”

“Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ làm cho giống như em.” Anze nói.

Xem thêm: Top 15 Món Đặc Sản Hải Phòng Có Đặc Sản Gì, Đặc Sản Hải Phòng: Ăn Gì, Mua Gì Làm Quà

“Herbert xuất hiện mạnh mẽ, đó là ngày niềm hạnh phúc độc nhất đời tôi.” Đến đây, giọng Johann bao gồm chút đổ vỡ ra, như thể ông ấy sẽ gắng kiềm lại một giờ mức. “Nhưng chỉ trong một năm, sức mạnh của Katalin yếu ớt đi rõ rệt… Đáng lẽ tôi phải biết từ bỏ mau chóng, rằng đề chống của cô ấy ko tốt, ví như đến bệnh viện mau chóng hơn thì có lẽ cô ấy đã hoàn toàn có thể qua ngoài.”

“Tôi vô cùng tiếc…”

“Cô ấy núm gượng gập được thêm 1 năm trong khám đa khoa. Sốt li tị nạnh, tới những ngày cuối cùng thì cô ấy đã không còn nhìn thấy được rõ được phương diện tôi nữa. Thuốc không có tính năng, công ty chúng tôi đang chữa chạy khắp địa điểm, nhưng mà cơ sở y tế thì bảo họ chỉ có thể làm cho kia.”

“Đi cùng với tôi.” Johann nhỏ tuổi giọng nói, góc nhìn đa phần năn nỉ nỉ rộng là ra lệnh. “Tôi yêu cầu đến ông biết cthị trấn này.”

“Nói ở đây ko được sao?” Anze hỏi, nhận biết cả tòa nhà hầu hết sẽ say giấc. Nhưng Johann chỉ không đồng ý, một mình vực dậy.

“Không.” Ông ấy nđính gọn đáp, rồi rảo bước vào giá bán treo lấy áo khóa ngoài cùng khăn quàng. Anze theo sau, hồi hộp hỏi: